Chạy tụt quần chốt mua bất động sản ở Việt Nam

Khoảng ba bốn chục người, tất cả là đàn ông từ 20 đến 40 tuổi. Hầu hết cao gầy, mặc vest bảnh bao, chủ yếu là màu xanh mực, xám và đen, tóc undercut cạo  kỹ và vuốt keo gọn ghẽ. Cá biệt có một anh chàng mặc bộ màu huyết dụ nổi bật giữa đám đông. Hơn chục cô gái đều mặc sơ mi trắng, váy bút chì xám, giày cao gót. Tôi đi đến đâu, cô ấy giương chiếc dù to đi theo kè kè đến đấy, kể cả lúc trời râm mát. Các anh chàng bảnh trai thì chạy loạn như bông vụ ở xung quanh.

À không, tôi không phải là madam Phương Hằng vừa giơ bàn tay khoe hai chiếc nhẫn gắn hai cục kim cương ở hai ngón sát nhau rồi liên tục khoe:  “Chiếc này ngàn tỷ đó…  43 triệu đô đó”… đâu nha.

Tôi chỉ vừa theo gia đình anh tôi đi mua nhà.

Màn một – cảnh một

Dự án bán nhà mà gia đình anh tôi chọn mua nằm ở Long An. Nay là ngày mở bán đầu tiên. Nhà tổng  cộng khoảng 120 m2, một trệt một lầu. Trong dự án có có hồ nước và shophouse nên dù hơi xa chợ và siêu thị nhưng gia đình anh tôi cũng thích. Định mua hai ngôi nhà liền nhau, trong đó một ngôi nhà đã đặt cọc 10 triệu đồng để giữ chỗ, chưa phải là tiền cọc để mua nhà. Hôm nay mới là ngày đi xem nhà tận mắt, nếu đồng ý thì đặt cọc và ký hợp đồng mua bán. Bên đầu tư nói họ nhận cho thuê lại ngay lập tức nếu chủ nhà không ở. Cháu tôi đã đi bán vàng, chuyển tiền vô tài khoản để sẵn sàng ký hợp đồng và đặt cọc.

Nhân viên môi giới rất chu đáo. Họ hỏi kỹ số người đi xem nhà rồi nói sẽ cho chúng tôi một xe riêng cho bốn người, có nhân viên môi giới đi cùng. Xe đưa đón này là miễn phí.

Sáng hôm đó, chúng tôi đồng loạt xin nghỉ làm một ngày, ăn sáng thật sớm để đúng 7h xe đến. Dự án cách trung tâm TPHCM khoảng 40 km nhưng phải đi sớm vì đường Sài Gòn đông đúc kẹt xe, nếu đi trễ thì như rùa bò.

Dự án nằm trong một khu dân cư hiện hữu, vườn rộng nhà thưa. Đường vào vẫn chưa mở, phải đi theo con đường có sẵn, ngoằn ngoèo và rất nhỏ, chỉ đủ một chiếc xe hơi chạy một chiều.

Cảnh tượng mở bán dự án không khác gì chiếc clip “Chạy tụt quần chốt mua đất” mấy hôm nay đang lan tỏa mạnh trên cả báo chí lẫn mạng xã hội Việt Nam. Nhưng là khu nhà đã xây xong nên nó có sang hơn, và cũng mánh lới, thủ đoạn, “tuồng” hơn gấp nhiều lần.

Khu nhà gồm khoảng 300 căn hộ liên kế chia thành nhiều dãy và vị trí. Ở giữa, trên một bãi đất trống đã dựng sẵn chiếc rạp như rạp đám cưới lớn màu đỏ. Có khác là nó che kín toàn bộ vách và cửa chứ không lửng lơ. Tiếng nhạc vui vẻ vang lên ồn ã. Trong đó là nơi các khách hàng sẽ vào để dự lễ mở bán và đặt cọc, ký hợp đồng mua bán.

Chúng tôi đi loanh quanh khu dự án, xem xét. Hai nam nhân viên mặc vest đi theo sát chúng tôi từng bước, trong đó một người là nhân viên môi giới mặc bộ vest xanh mực đã làm việc từ trước, còn một người nữa mặc bộ vest đen thì đón chúng tôi khi vừa đặt chân đến. Anh ta giới thiệu là người hỗ trợ cho chúng tôi. Một cô nhân viên nữa cũng đi cùng xe thì giương dù, che nắng cho chúng tôi từng bước một. Như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh mặt trăng), cảm giác làm VIP thật ngây ngất!

Trong 300 ngôi nhà chỉ có hai ngôi đã có người ở, trong đó một ngôi nhà là người nhà của chủ đầu tư. Ngôi nhà thứ hai nằm gần chiếc rạp đỏ, đang có hai người ở phòng khách. Nhìn mặt hiền lành cởi mở và cách bài trí, tôi đoán là hai mẹ con người địa phương.

Tôi chào rồi đến gần họ, định hỏi về chất lượng nhà, trải nghiệm sống, chất lượng nước, cống thoát cùng mấy thứ tương tự. Đang hồ hởi thì bà mẹ nhìn nhìn anh nhân viên rồi trả lời chung chung kiểu cái gì cũng tốt, mua đi, về đây làm hàng xóm.

Bất chợt có tiếng huyên náo ầm ĩ. Ngay ngôi nhà bên cạnh có một đám khoảng bốn năm người khách vừa nối đuôi nhau vào xem nhà. Một anh chàng (dĩ nhiên bận vest) đang nói với họ bằng giọng trấn an: “Em đã lấy được suất ưu đãi cho anh chị rồi, anh chị cứ yên tâm đặt cọc đi ạ”. Một anh chàng khác thì mặt đỏ tía tai đang vừa chạy lao đến vừa hét “Căn này là khách tôi nha. Khách tôi!”. Cũng một nhóm khách khác đi theo anh ta, mặt có vẻ bối rối. Hai anh chàng la hét ỏm tỏi, vung tay tán loạn như sắp đánh nhau, khiến tất cả khách đi xem đều phải dừng lại nhìn.
Hóa ra là tranh chấp. Một ngôi nhà này cùng lúc có nhiều môi giới cho nhiều khách, trong đó anh nào cũng hứa lấy được suất ưu đãi (chỉ có năm căn trong tổng cộng 300 căn), tức được giảm thêm 5% trên giá bán nên khách nào cũng thích. Nhưng nhà chỉ có một, nên người nào xuống cọc trước thì người đó được giảm.
Bất chấp sự ngỡ ngàng của các khách hàng, hai nhân viên môi giới tiếp tục la hét giành giật. Lúc này mỗi bên đều có thêm người, cũng đều là nhân viên môi giới. Khí thế trở nên sôi sục, gần như bất phân thắng bại. Cả hai vừa hét vào mặt nhau, vừa liên tục khẳng định với khách hàng rằng ngôi nhà này đã chốt cho họ, vừa hét vào mặt người khác trong phe mình bảo mau chạy đi khóa căn này lại (tức báo với nhân viên phụ trách bán hàng xác định chủ sở hữu trên danh sách, không bán cho người khác nữa).

Chứng kiến màn cân não này, cả nhà tôi đều chột dạ vì hai căn anh định mua cũng được nhân viên môi giới hứa suất ưu đãi. Quay qua hỏi lại thì họ vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột, đồng thời kéo tay chúng tôi vào cái rạp đỏ, nói vô ngồi cho đỡ nắng và soạn hợp đồng chốt luôn cho khỏi rắc rối. Hình như ai cũng nói với khách như vậy nên hầu hết mọi người đều lục tục vào rạp.

Tôi từ chối, nói sẽ đi loanh quanh nhìn xem khu dự án một chút.

Một người lái xe ôm ngủ trước tấm biển quảng cáo dự án nhà ở cao cấp ở TPHCM hôm 20/11/2013. AFP

Màn một-cảnh hai

Hai nam nhân mặc vest phân công cho cô nhân viên cầm dù theo sát bên tôi.

Tôi đi vòng ra mọi hướng của khu nhà. Do bị cuộc giành giật hồi nãy thu hút sự chú ý nên gia đình anh tôi và hầu như tất cả khách hàng đều chưa đi xem. Đây là phía ngoài của dự án, tiếp giáp với nhà dân, ở cạnh ngay bên nhau không hề có tường vây. Một gia đình khoảng hai chục người đang ngồi nhậu vui vẻ ngoài sân. Con đường phía ngoài dự án nhỏ, đầy cát bụi và vũng nước đọng cùng cỏ rậm hoang dại bẩn thỉu. Nhiều vũng nước đọng đóng rêu xanh lè ngay dưới cửa sổ bếp của các ngôi nhà. Cô nhân viên vừa cố gắng che dù cho tôi vừa giục liên tục vào rạp ngồi cho đỡ nắng. Tôi nói cứ để tôi đi một mình xem nhà thì cô nói nhỏ “Công việc của tụi em là phải theo hỗ trợ khách. Nếu chủ đầu tư thấy khách đi một mình không có nhân viên hỗ trợ, em sẽ bị phạt trừ lương”.

Tàn cuộc mua bán của gia đình anh tôi, tôi mới hiểu câu đó là một chiêu đánh vào lòng thông cảm để ngăn khách tự đi tìm hiểu tình hình nhà cửa của dự án mà không có nhân viên theo cùng. Nhưng ngay lúc đó tôi vẫn vô tư đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, vừa đi vừa hỏi. Cơ mà hỏi nhiều cũng vô ích vì ngoài vài thông tin như “Chỗ kia là mở đường chính của dự án đó chị, lớn lắm, mình không phải đi cái đường cũ hồi nãy nữa”. Ngoài ra, hỏi thêm gì cô cũng cười, nói chị hỏi anh T đi, ảnh nắm kỹ  hơn em.

Đang đi thì anh vest xanh mực đi cùng xe chạy ngược ra vẻ khá cáu kỉnh. Anh ta hét với cô che dù: “Anh đang bận quá nhiều khách mà em không vô hỗ trợ cho anh. Em đi đâu vậy?”
Đến nước này thì tôi đành phải vào rạp cùng cô che dù.

Bên trong rạp bài trí như một đám cưới. Khoảng 20 chiếc bàn inox tròn to ngồi được 10 người kê kín. Bên trên là một sân khấu có hoa, băng rôn nhà đầu tư. Phía dưới sát đó kê một dãy bàn chữ nhật dài, ngồi khoảng một chục cô gái cầm máy tính, sẵn sàng để soạn hợp đồng mua bán hay đặt cọc.

Các bàn phía dưới đều ngồi tụm lại từng nhóm. Nhiều bàn có đến ba bốn anh mặc vest ngồi hai bên nhóm khách, thêm vài người đứng sau.

Vẫn chưa đến giờ mở bán. Gia đình anh tôi đang chốt lại các điều kiện giao tiền và nhà. Nhưng hình như có trục trặc nào đó mà anh vest xanh ngồi bên trái thì lắc, anh vest đen ngồi bên phải thì gật.

-Giá tiền mỗi căn là nhiêu đây, đúng không? –Anh tôi hỏi.
Cả hai vest gật.

-Anh được ưu đãi một căn (ủa sao hồi đầu nói hai căn giờ chỉ còn một vậy-tôi hỏi thầm trong bụng), trừ đi 5%, trả hết một lần, thì giá là nhiêu đây. Nếu chia làm hai đợt thì mỗi đợt là nhiêu đây, đúng không?

Anh trái lắc. Anh phải gật. Cả hai đồng thời nói lia lịa, không nghe được tiếng nào.

Đã thế, ngay lúc ấy lại ầm một tiếng. Nhạc nổi lên điếc cả tai. Trên sân khấu, một cô gái trẻ mặc chiếc đầm công sở nhìn là biết hàng hiệu, cầm micro nói oang oang. Lễ mở bán khai mạc. Âm thanh nhức óc càng làm chúng tôi gần như không thể nghe tiếng của nhau.

Tôi can thiệp:
-Trong hai em, ai là người quyết định? Tụi tôi chỉ làm việc với một người thôi.

Anh vest đen, lớn hơn khoảng gần chục tuổi so với vest xanh, đáp liền:
-Với em. Em là sếp nó!

OK sếp. Anh tôi và cháu trai tôi quay qua. Mọi con số, lịch giao tiền đều được ghi lên giấy rành mạch. Cả hai gật đầu như bổ củi.

Tôi kỹ lưỡng:

-Những gì em hứa đều phải ghi ra giấy nha, chứ nói miệng rồi mai mốt tụi chị tin vào đâu?
Anh ta quả quyết:

-Chị nói đúng. Em ghi tất cả vô hợp đồng đặt cọc. Chị yên tâm!

May quá, vì khắp xung quanh chúng tôi đã ầm ầm như chợ vỡ. Trên màn hình chiếm toàn bộ phông sân khấu, hiện lên các bảng biểu ghi số căn hộ và vị trí.

Anh vest xanh đứng bật dậy, hét lớn: “Axx (số căn hộ anh tôi mua) chốt cọc. Axx khóa. Axx khóa”.

Cảnh này lặp lại gần như ở tất cả các bàn. Hầu như tất cả nam nhân viên đều đang kích động dữ dội. Một vài người tiếp tục lúi húi ở bàn với khách. Những người khác đứng tràn chen chúc ra đường đi hoặc đứng tại chỗ, gần như che kín khách ngồi ở bàn. Họ giơ tay lên hét khản cả giọng: “Ayy khóa. Bxx khóa. Czz khóa….” Cô gái trên sân khấu cúi người về phía dưới, hỏi “A ơi khóa căn Bxx phải không? C ơi khóa căn Czz phải không? Các em hỗ trợ khóa căn. Các em hỗ trợ khách đặt cọc…”

Giời ơi sao thiên hạ lắm tiền thế? Trong nháy mắt, khóa khóa khóa lia lịa. Có căn vừa khóa, lại mở, tí sau lại khóa lại. Có những nhân viên hét khóa hai ba căn. Cả đám đông kích động như mới cắn thuốc lắc, nhảy tưng tưng hoặc  bật dậy như lò xo, miệng hét váng óc. Trong không khí hừng hực như lò lửa đó, suýt nữa tôi đã giục anh tôi mau mau đặt cọc đi chứ không người ta mua trúng căn mình mất.

Lại may, anh tôi có vẻ đã thống nhất. Cháu tôi đi lên ký đặt cọc một ngôi nhà được hưởng suất ưu đãi. Còn một cái nữa, anh tôi bảo từ từ chờ xem sao, vì không được ưu đãi như đã hứa.

000_Hkg9227925.jpg
Một người dân câu cá bên bờ sông Sài Gòn đối diện với khu trung tâm TPHCM nơi có nhiều nhà cao tầng xây dựng cho văn phòng và chung cư. AFP

Ối dồi ôi cả nước ra đây mà xem này!

15 phút sau, bỗng tôi thấy cháu tôi đứng bật dậy ở dãy bàn dài, quát tháo gì đó. Thằng này tính rất nóng. Chị dâu tôi liền chạy vội lên xem thế nào. Ai ngờ, hai mẹ con vừa nói nói mấy câu, thằng cháu đưa cho mẹ nó xem một tờ giấy, thì bà ấy còn quát to hơn nó.

Đến lúc tôi và anh tôi lên tới nơi thì thằng cháu đã túm lấy ngực áo chàng vest xanh mực, lắc lấy lắc để:

-Mày lừa tao. Tao đã cẩn thận hỏi lại mày nhiều lần. Bữa gặp mày ở cà phê tao đã nói tao gặp vụ này nhiều lần rồi, mày hứa bên em buôn bán đàng hoàng. Mày dám nói không có không? Đừng có làm ăn bậy bạ với tao. Trả tiền cọc liền đây cho tao. Kêu xe tao về.

Ôi trời ơi hóa ra tất cả đám môi giới đã lừa chúng tôi. Gặp nhau tổng cộng ba lần, trong đó có một lần đến thẳng trụ sở công ty gặp sếp, kể cả đã ký hợp đồng giữ chỗ, bọn họ đều cam kết giá tiền mỗi ngôi nhà là XX đồng. Tận đến hôm nay, cả lúc trên xe và lúc thỏa thuận lịch trả tiền, giao nhà, cả thằng vest đen tự xưng là sếp cũng khẳng định như đinh đóng cột với chúng tôi như vậy. Bạn có nhớ khúc trên không?

Ấy vậy mà hóa ra đinh đóng… gốc chuối!

Đến tận khi lên ký hợp đồng đặt cọc, thấy nhân viên nói ra số tiền có vẻ sai sai, cháu tôi đòi xem bảng giá thì mới ngã ngửa. Toàn bộ đám môi giới cả trai lẫn gái, trẻ lẫn già đi theo chúng tôi (như chúng tinh phủng nguyệt-sao vây quanh mặt trăng) đều là đám lừa đảo. Giá tiền chúng nói ra với khách hàng chỉ là… 1/3 giá ngôi nhà.

Sau khi túm áo thằng môi giới, chúng tôi phải làm căng một chặp nữa mới đòi được tiền giữ chỗ để về ngay. Vì lại một thằng vest đen nữa dám chạy ra nói chúng tôi gây ồn ào ảnh hưởng đến khách của công ty, và phải chờ đến khi lễ mở bán xong hết chúng mới chuyển trả tiền được.

Mả cha tụi mày, vậy tụi tao không phải là khách hàng chắc?

Tới đây xin giải thích, các vest đen là trưởng dự án. Vest xanh là trưởng phòng. Vest xám hoặc các màu khác là nhân viên.

Đòi được tiền xong, vẫn còn phừng phừng lửa giận, chúng tôi đi ra ngoài thì… ngạc nhiên chưa, ngồi ở ngoài phải đến chục vị khách đi riêng lẻ, ai nấy cũng đang chửi thậm tệ.

Chửi không oan các bạn ạ, nghĩa là không chỉ mỗi gia đình tôi xui xẻo gặp phải một đám môi giới lừa đảo. Từ trưởng dự án tới trưởng phòng, tới nhân viên, không thể nói chúng lầm lẫn được. Mà là cả đám cố tình lừa. Cái vở tuồng chạy loạn giành giật căn hộ như muốn đánh lộn trước đó hay không khí rực lửa “khóa căn, khóa căn” đều chỉ nhằm kích động và gây nhiễu tâm lý để khách ký hợp đồng đặt cọc mau lẹ mà không coi lại các điều khoản (bảng giá chúng vẫn không đưa ra nhé, mà phải đòi). Ký xong mới phát hiện giá nhà được báo sai cả cây số thì bút cũng sa rồi. Chẳng lẽ tìm nó đánh? Nó trốn mất tiêu thì đánh cách nào? Lúc đó hoặc chỉ có cách đưa chân tiếp, hoặc mất cọc (mấy trăm triệu một căn), chứ làm được gì nhau? Có lôi nhau ra tòa cũng rõ ràng mình sai vì hợp đồng giấy trắng mực đen đấy thôi.

***

Trên đường đưa chúng tôi về nhà, anh tài xế góp chuyện: “Hồi sáng có nhiều xe tới đầu hẻm là quay về luôn, không có vô. Giá đó con thách tụi nó bán được. Qua Bình Chánh nhà đó giá chỉ (anh nói con số khoảng hơn giá tiền chúng tôi đã được báo một tí). Con chở khách đi hoài, con biết mà!”.

__________

Tham khảo:

https://vtc.vn/binh-phuoc-xu-ly-cong-ty-bat-dong-san-dien-tro-chot-coc-dat-nhu-si-rau-o-cho-ar662493.html

https://nld.com.vn/truy-vet-mang-xa-hoi/xon-xao-clip-chay-tut-quan-de-duoc-coc-dat-o-binh-phuoc-202202211940116.htm

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do.

Related posts